>
- Trương Phi nói vậy là chưa hiểu chúa công rồi – Khổng Minh tiếp lời – Từ lâu, chúa công đã có ước mơ được trở thành một bác sĩ sản khoa, được đỡ đẻ cho những người mẹ trẻ. Bởi những người mẹ trẻ mới sinh đẻ lần đầu luôn gặp phải rất nhiều những khó khăn, bỡ ngỡ, và họ rất cần sự giúp đỡ của những người bác sĩ yêu nghề, có tâm với nghiệp. Đó là một ước mơ rất đẹp mà chúng ta không ai có quyền trách móc!
- Thế còn đại nghiệp của chúng ta thì sao? Còn ước mơ thống nhất Trung Nguyên, lên ngôi Hoàng Đế, đại ca quên sao? – tới lượt Quan Vũ giọng nghẹn ngào.
- Quan Vũ nói vậy là chưa hiểu chuyện rồi – Khổng Minh lại ngắt lời – Người quân tử thì phải biết lo xa. Nếu đại nghiệp của chúng ta thành công, và chúa công lên ngôi Hoàng Đế, thì lúc ấy rất cần một tấm bằng đại học. Bởi chúng ta đang sống trong một xã hội trọng bằng cấp. Đến anh xe ôm còn có vài ba tấm bằng đại học, chẳng lẽ Hoàng Đế lại không có? Còn nếu đại nghiệp của chúng ta thất bại, thì chúa công sẽ giải nghệ, khi ấy, lại càng cần phải có một tấm bằng đại học để đi xin việc, kiếm sống, mưu sinh.
Trương Phi và Quan Vũ nghe quân sư Khổng Minh nói xong thì có vẻ đã hiểu ra, liền lập tức hạ giọng:
- Vậy, quân sư có kế sách gì không ạ?
Khổng Minh từ từ đứng dậy, thong thả vuốt bộ râu dài, phe phẩy chiếc quạt trên tay, rồi cất giọng chậm rãi:
- Giờ, thời gian không còn nhiều nữa. Nên việc bức thiết nhất là phải nhanh chóng rút được hồ sơ của chúa công ở Đại học Y ra để nộp sang trường Đại học Mỏ Địa chất, càng sớm càng tốt! Bởi Đại học Mỏ Địa chất năm nay có một khoa mới là khoa Đào Mỏ, ít người biết tới, nên chắc điểm chuẩn sẽ không cao!
- Sao lại là Đại học Mỏ Địa Chất ạ? Đại ca ước mơ thành bác sĩ sản khoa cơ mà?
- Giờ thì còn ước mơ cái con mẹ gì nữa! Cứ ngành nào thấp, trường nào thấp thì nộp thôi! Đỗ được là may rồi! – Khổng Minh quát lên.
Thấy Khổng Minh nổi cáu, Quan Vũ và Trương Phi không dám làm căng nữa, đành nhẹ nhàng xuống nước:
- Vậy kế hoạch cụ thể thế nào, xin quân sư cứ nói ạ!
- Quan Vũ! Ta cấp cho ngươi 69 vạn quân tới cổng trước của Đại học Y, cố gắng gây náo loạn để thu hút sự chú ý của thí sinh và phụ huynh. Khi đám đông tò mò di chuyển bớt về cửa trước thì Trương Phi dẫn theo chúa công cùng 69 vạn quân khác lập tức ập vào theo lối cửa sau để rút hồ sơ. Xong xuôi, chúng ta sẽ hợp quân tại ngã tư Chùa Bộc để kéo về Đại học Mỏ Địa chất!
Theo đúng kế hoạch của quân sư, Quan Vũ và Trương Phi tức tốc tập hợp binh lính. Tiếng đao kiếm leng keng, tiếng chân lính dồn dập, tiếng hô quân hối hả tạo ra một bầu không khí đầy khẩn trương và hừng hực tinh thần chiến đấu. Ở trong lều, Lưu Bị ghé tai Khổng Minh thều thào:
- Quân sư này! Nếu chẳng may năm nay ta không đỗ được trường nào thì tính sao đây?
- Chúa công yên tâm! Thần có người quen làm ở phòng tuyển sinh của một trường cũng thuộc ngành y, nếu cần, thần có thể xin cho chúa công vào đó học!
- Thế thì tốt quá! Là trường gì vậy?
- Trung cấp thú y ạ! Học trường này xong, chúa công không lo thất nghiệp, bởi đang thời buổi chiến tranh, nhu cầu chăm sóc và bảo dưỡng ngựa luôn rất cao. Bên cạnh đó, nhu cầu nhân giống ngựa cũng cực kỳ lớn. Khi ngựa đực ra trận hết, thì người ta sẽ phải cần đến chúa công để làm thay nhiệm vụ của con ngựa đực, lúc ấy chỉ sợ chúa công không đủ sức mà làm thôi! Và còn điều nữa quan trọng hơn, đó là chúa công vẫn thực hiện được ước mơ trở thành bác sĩ đỡ đẻ. Tất nhiên là không phải đỡ cho những người mẹ trẻ, mà là đỡ cho gia súc. Nhưng dù là đỡ cho gia súc thì cũng rất cần những người bác sĩ yêu nghề, có tâm với nghiệp!
Lưu Bị nghe Khổng Minh nói có lý thì cũng gật gù cho là phải. Thế rồi cả hai tiến ra bên ngoài. Nơi đó, hơn một trăm vạn binh lính đã cờ reo, đao vẫy, khí thế ngùn ngụt, điệp điệp, trùng trùng. Lưu Bị ra hiệu cho đám quân binh trật tự, rồi cất giọng ôn tồn:
- Thưa các anh em! Vì việc thi cử của Bị này mà khiến anh em phải lao tâm khổ tứ, vất vả như thế này! Bởi thế, nếu Bị đỗ đại học năm nay, xin hứa sẽ mời hơn một trăm vạn anh em ở đây cùng về thăm quê Trương Phi một chuyến để thay lời cảm tạ!
Tưởng đám quân lính sẽ hò reo mừng rỡ, nhưng không, thay vào đó là một bầu không khí im lặng đến đáng sợ. Rồi từ trong đám lính ấy, một giọng nói rụt rè cất lên:
- Về thăm quê Trương Phi nhưng có vào nhà Trương Phi chơi không ạ?
- À, không! Vào chơi nhà Trương Phi thì để lần khác! Còn nhiều dịp mà! – Lưu Bị đáp lời.
- Hoan hô! Hoan hô! Yeah! Yeah!!!!
Đám quân binh phấn khích la hét, hò reo không ngớt. Hơn trăm vạn tướng lĩnh, quân binh ấy hùng dũng, hừng hực khí thế kéo quân đi. Nắng vẫn chiếu chói chang, hừng hực trên đỉnh trời, khiến những đám cỏ lả đi, khô héo như rơm, trắng bệch trong màn cát bụi mịt mùng.
0 nhận xét Blogger 0 Facebook
Post a Comment