Một trong 9 biểu hiện suy thoái về tư tưởng chính trị được Nghị quyết số 04-NQ/TW của Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam khóa XII do Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng ký ban hành ngày 30-10 có đoạn: “… tranh thủ bổ nhiệm người thân, người quen, người nhà dù không đủ tiêu chuẩn, điều kiện giữ chức vụ lãnh đạo, quản lý hoặc bố trí, sắp xếp vào vị trí có nhiều lợi ích”. 
Nhìn lại một chút lịch sử, trong cuộc kháng chiến cứu nước, “con ông cháu cha” được chính người thân của họ đối xử như thế nào?
Trong Bảo tàng Hồ Chí Minh, có một lá thư của Bác Hồ gửi cho bác sĩ Vũ Đình Tụng đề tháng 1-1947. Bác sĩ Vũ Đình Tụng là một người Công giáo yêu nước. Ông quê ở tỉnh Nam Định, nguyên là Bộ trưởng Bộ Thương binh (giai đoạn từ năm 1947 đến 1956) của Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Ông có người con trai út tên là Vũ Văn Thành, một chiến sĩ Tự vệ của Thủ đô đã hy sinh trong cuộc chiến đấu bảo vệ Hà Nội mùa đông năm 1946.

Trước khi hy sinh, anh Thành bị thương rất nặng, đạn xuyên qua người, dập cả ổ bụng. Không mổ thì anh không thể qua khỏi, mà mổ thì không có điện, không có máu để tiếp, thuốc cũng không đủ và người thầy thuốc đứng ra mổ ca này chỉ có thể là cha anh – bác sĩ Vũ Đình Tụng, người bác sĩ duy nhất có mặt tại căn hầm cấp cứu khi đó.

Kết cục đau đớn xảy ra, ông không thể dành lại mạng sống cho con trai mình vì vết thương quân thù gây ra quá nặng. Trước đó, một người con trai khác của ông là anh Vũ Đình Tín, một chiến sĩ Tự vệ chiến đấu cũng đã hy sinh sau cuộc Tổng khởi nghĩa tháng 8-1945.

Vào một buổi chiều tháng 1-1947 ở Bệnh viện Văn Điển, khi bác sĩ Vũ Đình Tụng vừa mổ xong cho một thương bình thì bác sĩ Trần Duy Hưng, lúc bấy giờ là Thứ trưởng Bộ Nội vụ đến thăm ông và trân trọng trao tận tay ông bức thư của Chủ tịch Hồ Chí Minh.

Phong thư làm bằng giấy báo cũ, mặt trước dán tờ giấy trắng, có đoạn: “Tôi được báo cáo rằng: Con giai của ngài đã oanh liệt hy sinh cho Tổ quốc. Ngài biết rằng tôi không có gia đình, cũng không con cái. Nước Việt Nam là đại gia đình của tôi. Tất cả thanh niên Việt Nam là con cháu tôi. Mất một thanh niên thì hình như tôi mất một đoạn ruột... Ngài đã đem món của quý báu nhất, là con của mình sẵn sàng hiến cho Tổ quốc. Từ đây, chắc chắn ngài sẽ thêm ra sức giúp việc kháng chiến để bảo vệ nước nhà, thì linh hồn cháu ở trên trời cũng bằng lòng và sung sướng. Tôi thay mặt Chính phủ cảm ơn ngài và gửi ngài lời chào thân ái và quyết thắng”.

Trong Bảo tàng Chiến thắng B52 (ở phố Đội Cấn, quận Ba Đình) có một lá thư được viết bằng mực đen trên tờ giấy khổ nhỏ có in tên Trần Duy Hưng đề ngày 16-4-1965 gửi tới Bộ Quốc phòng và Bộ Tư lệnh Thủ đô. Trần Duy Hưng là Chủ tịch Ủy ban Hành chính đầu tiên và lâu nhất Hà Nội (các giai đoạn từ 1945-1946 và từ 1954 đến 1977). Ông còn từng đảm nhiệm các vị trí: Thứ trưởng Bộ Nội vụ, Thứ trưởng Bộ Y tế của Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa.