Sàn mới - Bấm vào đây
Kiếm tiền toàn tập, Bấm vào đây
Vào một đêm nọ, Khương đang học bài và không biết mình ngủ thiếp đi trên bàn từ khi nào, khoảng 12 giờ đêm bỗng Khương nghe tiếng sủa của con chó mực mà thường ngày ở nhà của chú mình, tiếng sủa vội vã, sợ hãi như muốn báo tin cho chủ mình biết. Không biết là chuyện gì mà làm con chó sủa lớn như vậy Khương liền bước vội ra sau bếp mở cánh cửa sau ra Khương một làn gió thổi qua làm Khương cảm thấy ớn lạnh thấu xương, Khương thấy con chó mực cứ nhìn qua ngôi nhà bên hàng cây giâm bụt và sủa rất to nghe nói ngôi nhà đó đã bỏ hoang cách đây 20 năm không biết con chó sủa cái gì bên đó ? Khương tiến đến gần, nhón chân lên nhìn qua hàng cây giâm bụt thì thật ngạc nhiên Khương nhìn thấy một thiếu nữ khoảng 18 tuổi dung mạo xinh đẹp, mặc một chiếc áo ngủ màu trắng tiến đến gần Khương và nói:” Anh có thể cho em xin một ít đèn cầy được không ?” Lúc đó Khương nghĩ:” Chắc ông trời thấy mình chăm chỉ học tập quá nên ban cho mình một mĩ nhân để tâm sự cho đỡ buồn ấy mà !” Khương liền chạy nhanh vào nhà để lấy đèn cầy vì cậu chỉ nghĩ về cô nàng nên đã quên luôn con chó mực, trong khi Khương đang ở trong nhà tìm đèn cầy thì ở bên ngoài cô gái dối tay bắt lấy con chó khi lọt vào trong tay của cô gái con chó bỗng thấy không còn sức để vùng vẫy nữa mắt cô hóa thành màu đỏ và nhìn thẳng vào con chó như muốn ăn tươi nuốt sống nó và nói:” Nếu mày còn sủa nữa thì tao sẽ bẻ gãy cổ mày !”
Nói xong cô thả con chó xuống đất nó liền chạy cúp đuôi vào nhà bếp trốn, sau khi tìm được đèn cầy Khương liền chạy qua căn nhà ở kế bên có lẽ nó đã bị bỏ hoang cách đây rất lâu nên có vài nét hơi cổ xưa và rùng rợn khi tiến đến trước nhà Khương nhìn vào cánh cửa tre cổ xưa cách đây rất lâu vừa mở nghe đã kêu lên tiếng khó nghe và làm cho người ta phải nổi gai óc: kot ket, kot ket, khi bước vào sân nhà Khương đã cảm thấy được sự kỳ lạ, Khương nghĩ:” Tại sao căn nhà này đã bỏ hoang rất lâu mà sao hôm nay lại có một cô gái xinh đẹp như vậy ở đây vào khoảng nửa đêm như thế này ? Lát hồi gặp nàng phải chuyện này mới được !” Sau khi thắp đèn cô gái bước ra cửa cất tiếng gọi với giọng ngọt ngào, Khương liền giật mình thấy vậy cô nhẹ nhàng giọng nói:” Dù gì đi nữa thì anh cũng đã qua đây rồi vậy em xin mời anh vào nhà em chơi chút rồi về !” Khương đồng ý lời mời của cô gái và bước vào nhà, vừa ngồi xuống bàn khách Khương liền hỏi cô gái rất nhiều chuyện như:” Em tên gì ? nhà em ở đâu ? sao em lại ở đây vào lúc nửa đêm như thế này ? mà em là gì của ngôi nhà này ?” có lẽ Khương đang rất bối rối dưới nhan sắc của cô gái hàng xóm mà Khương vô tình quen biết được, anh đã làm cho cô gái cười bằng cái tính ngốc nghếch của anh ta. Thấy vậy cô gái đã trả lời từng câu hỏi của Khương:” Em tên là Thiên Ân, năm nay em 18 tuổi, em ở sống chung với dì trên thành phố hôm nay em về đây chơi vì đường kẹt xe quá nên em mới về tối như vậy, ngôi nhà này của dòng họ em vì em phải học trên thành phố nên mới ít về đây.” Nghe vậy Khương liền hỏi:” chẵng lẽ nhà không có điện hay sao mà em phải dùng đèn cầy như thế này ?”Thiên Ân trả lời:” Chắc tại nhà bỏ hoang lâu quá nên điện trong nhà cũng hư.” Không muốn kéo đà thời gian nữa Khương liền vào chủ đề chính của mình:” Thiên Ân à! Em đã có bạn trai chưa ? anh muốn nói một chuyện hơi tế nhị một chút nhưng em hãy xem nó là thật.” Thiên Ân trả lời:” Em còn nhỏ lắm chưa có biết yêu vả lại em còn phải đi học nên cũng không nên nghĩ đến chuyện đó đâu, mà anh muốn nói gì với em?” Khương trả lời bằng giọng thất vọng, buồn bã:” Anh tưởng em đã nghĩ tới chuyện này nên anh mới muốn làm bạn trai của em, ai dè em cũng chưa nghĩ tới nó, nói thật là anh không biết tại sao lần đầu tiên gặp em là anh đã yêu em rồi. Thiên Ân hãy làm bạn gái anh nha.” Khương đã làm cho Thiên Ân thấy được vẻ mặt thật thà và đầy thành ý của anh nên đã siêu lòng rồi nhận lời làm bạn gái của Khương. Lúc đó Khương rất vui mừng trên vẻ mặt hạnh phúc và anh hỏi:” Khi nào em sẽ về thành phố vậy?” Thiên Ân dịu dàng trả lời lại:”Có lẽ là sáng mai em phải về sớm để kịp chuyến xe, mà sao khi không anh lại hỏi chuyện này chi vậy?” vẻ mặt Khương lại một lần nữa trở nên thất vọng vì chỉ mới quen biết với Thiên Ân trong một đêm thôi mà phải cách xa nhau khi mặt trời mọc. Thiên Ân thấy vậy liền nói lời an ủi Khương:” Anh đừng buồn nữa 1 tháng sẽ có 2 ngày em được về thăm nhà lúc đó anh cũng sẽ gặp lại em đấy thôi, mà giờ này cũng khuya lắm rồi anh về nhà ngủ đi mai còn phải đi học sớm nữa.” Khương đồng ý và hỏi lại:”Ừ ! anh về ngủ đây, mà em một mình ở trong căn nhà to như thế này mà em không sợ ma sao?” Thiên Ân mỉm cười nói vừa giỡn vừa thật:” Em là ma đây còn gì.” Nói xong Khương liền tạm biệt Thiên Ân và bước ra về. Sáng hôm sau, Khương chuẩn bị đi học thì nhìn qua ngôi nhà mà đêm qua mình đã gặp được người tình trong mộng của mình và nghĩ:” Có phải đây chỉ là một giấc mơ hay không sao lại dễ dàng quen được một cô gái xinh đẹp, nết na như vậy, hay Thiên Ân là một bóng ma như nàng đã nói?” hàng ngàn câu hỏi được đặt ra trong đầu anh nhưng vì quá yêu Thiên Ân nên Khương không tin vào những giả thuyết đó có thể là sự thật. Chỉ một lần vô tình gặp gỡ với Thiên Ân đã làm cho Khương trở thành một người mất hồn, suốt ngày chỉ nhìn chưng chưng vào tấm lịch mong ngày mau trôi qua để đến ngày anh được gặp lại người mình yêu thương, Khương vẫn thắc mắc tại sao 1 tháng Thiên Ân chỉ có thể về thăm nhà trong 2 ngày thời gian quá ngắn ngủi có phải là dì của Thiên Ân quá khắt khe với em ấy hoặc là Thiên Ân quá bận với việc học hành của mình. Khương cứ nghĩ lẩn quẩn vài vài câu liên quan đến Thiên Ân:” Chắc em ấy học rất giỏi nên mới không thể về nhà thường xuyên được.” Từng ngày từng ngày thời gian cứ tiếp tục trôi và cuối cùng cũng đã đến ngày mà Khương mong đợi bấy lâu nay, ngà hôm ấy suốt buổi sáng Khương cứ trông chờ đi qua đi lại và luôn nhìn qua ngôi nhà kế bên mà vẫn không thấy Thiên Ân về. Cho đến tối, Khương thấy một bóng trắng đứng trước sân cứ tưởng là Thiên Ân về Khương liền gọi:” Thiên Ân em về rồi sao? Có phải em đó không?” Nghe tiếng Khương gọi bóng trắng liền bay vụt vào trong nhà, thấy lạ nên Khương chạy nhanh qua ngôi nhà ấy, chạy vào trong nhà lúc ấy xung quanh Khương chỉ là một màn đêm Khương càng bước vào trong thì lại càng có cảm giác sợ hãi, ớn gáy tai bóng trắng đó cứ bay vụt qua sau lưng Khương trong lúc sợ hãi bỗng có một bàn tay đặt lên vai Khương đã làm Khương xỉu vì quá sợ hãi khi tỉnh dậy anh thấy mình đang nằm dưới sàn nhà và kế bên là Thiên Ân, anh vuốt nhẹ vào lồng ngực mình và nói:” Em làm anh giật mình đấy, sao em về rồi mà anh qua đây em không ra chào anh?” Thiên Ân trả lời:” Khi em về, em ra sau vườn dạo một chút mới không hay anh qua đây từ lúc nào cho em xin lỗi nhé !” Khương hỏi tiếp:” Vậy bàn tay hồi nãy đặt vào vai anh có phải là em không ?” Thiên Ân che miệng cười và nói:” Em chỉ muốn đùa chút xíu em không biết là anh sợ vậy em xin lỗi !”
Khương đưa tay lên nắn cằm Thiên Ân nói:” Em có lỗi lớn lắm đấy bắt anh ngày đêm trông chờ suốt một tháng nay em biết không anh nhớ em nhiều lắm đấy !” Thiên Ân trả lời:” Em không ngờ chỉ mới quen biết nhau mà đã có nhiều lỗi lầm như vậy, vậy bây giờ anh muốn em làm gì em cũng chịu.” Khi nhìn thấy thân thể của Thiên Ân quá quyến rũ lúc này Khương không thể kiềm chế được chính mình Khương liền đưa hai tai ôm thật chặt eo của cô kéo cô vào người mình và nhìn cô bằng con mắt yêu thương, Thiên Ân cũng đã mềm lòng với thái độ của Khương, hai tay cô choàng lên vai Khương đôi môi mềm mại nóng bỏng của cô chạm vào môi Khương và Thiên Ân đã cho tất cả những gì Khương muốn trong đêm đó, sau khi đã thỏa mãn được cơn khát vọng của mình Khương nằm xuống chiếc giường cũ kỹ người anh toát mồ hôi rất nhiều có lẽ anh đã kiệt sức, đôi tay mềm mại của Thiên Ân đặt lên má Khương và nói:” Bây giờ em đã là người của anh rồi anh không cần phải lo gì cả sau này em sẽ cố gắng dành nhiều thời gian về thăm anh hơn, có lẽ anh đang rất mệt anh hãy ngủ đi mai còn phải đi học nữa !” Khương nghe theo lời Thiên Ân và ngủ thiếp đi, sáng hôm sau khi Khương tỉnh dậy thì chỉ thấy một mình nằm trên chiếc giường trong ngôi nhà, Khương liền bật dậy chạy khắp nhà tìm Thiên Ân nhưng anh không thấy cô ở đâu cả anh nghĩ:” Chắc em ấy đã đi thăm dòng họ ở dưới quê sớm, chắc tối nay em ấy sẽ về với mình.” Anh liền về nhà và chuẩn bị đi học, sắp tới là ngày dỗ của ông nội Khương nên chú và dì Khương về nhà chuẩn bị, không như thường lệ điều này đã làm Khương cảm thấy khó chịu vì không thể tự do hẹn hò với Thiên Ân được nữa.
Một hôm, chú tư ngồi tâm sự với Khương ở phòng khách:” Dạo này thấy mặt con xanh xao lắm chắc là học nhiều lắm hả con ? Con nên giải trí nếu có thể không nên chăm chú học nhiều quá, còn một chuyện chú không cần nói chắc con cũng hiểu mà phải không ? lớn rồi chuyện tình cảm trai gái là chuyện không ai có thể cản con nhưng dù gì con cũng phải đặt chuyện học lên làm đầu nha con !” Khương trả lời ngắn gọn:” Dạ !” chú đứng lên và đi xuống bếp giúp dì, lúc đó Khương rất muốn cho chú biết chuyện của mình và Thiên Ân nhưng anh nghĩ nếu cho chú biết có lẽ chú sẽ hạn chế cho mình và Thiên Ân gặp nhau và sẽ rất khắt khe với em ấy nên anh không thể cho chú biết chuyện này sớm. Tối hôm đó, Khương nằm trên giường với nỗi nhớ Thiên Ân da diết Khương quay mặt qua hướng cửa sổ nhìn qua nhà của Thiên Ân và mong đêm nay được gặp cô, khi quay mặt lại thì Khương thấy Thiên Ân ngồi cạnh giường mình, Khương giật mình và hỏi:” Sao em vào được nhà anh vậy ?” Thiên Ân cười và trả lời:” Thấy cửa nhà anh không khóa nên em đã mở cửa khe khẽ và bước vào đây tìm anh, mà sao hôm nay anh không qua nhà em chơi chắc anh hết yêu em rồi à ?” Khương thở dài một lát rồi trả lời với Thiên Ân:” Em đừng hiểu lầm, tại vì sắp tới là ngày dỗ của ông nội anh nên chú và dì về đây chuẩn bị, ban đêm chú anh không cho anh ra ngoài nên hôm nay anh không thể qua nhà gặp em được, cho anh xin lỗi nhé !” Sau khi xin lỗi Khương muốn Thiên Ân ở lại với mình đêm nay và 2 người đã cùng nhau nằm trên chiếc giường của Khương, ở trong buồng chú nghe tiếng cười giỡn của Khương chú nghĩ:” Không biết thằng Khương nó có chuyện gì mà khuya rồi vẫn chưa chịu ngủ ?” chú liền chui ra khỏi mùng và tiến tới phòng Khương mở cánh cửa tầm khoảng một khe nhỏ và đưa mắt nhìn vào trong phòng, chú hốt hoảng khi thấy Khương cười giỡn và vật vã trên giường một mình, chú tư ngồi bẹp xuống đất ngay cánh cửa người chú toát mồ hôi lạnh chú để tay lên trán và tự nhủ với mình là đã không thấy gì và tiến về giường của mình nằm suy nghĩ cho đến sáng. Sáng sớm hôm sau, chú tư tập thể dục ở vườn sau thì dì bước ra nhắc nhở chú tư là coi chừng nhà cho dì đi chợ chú tư liền cản lại và hỏi:” Bà có thấy dạo này thằng Khương nhà mình nó có vẻ kỳ lạ lắm không ?” Dì thắc mắc hỏi lại:” Bộ thằng Khương nó có chuyện gì không ổn hả ông ?” Thấy vậy chú mới kể cho dì nghe toàn bộ từ đầu tới đuôi chuyện tối hôm qua chú đã vô tình nhìn thấy, dì hoảng hốt hỏi:” Chẳng lẽ thằng Khương nó bị ma ám hả ông ? bây giờ mình phải làm gì đây nếu cứ tiếp tục như thế nó sẽ chết mất !” Chú tư liền an ủi dì:” Bây giờ mình cứ im lặng xem như không có chuyện gì đừng cho nó biết đợi sau ngày dỗ của ba tôi sẽ nói cho anh hai biết rồi cùng nhau nghĩ cách.” Dì đã đồng ý với chú và cứ như thường ngày không tỏ ra vẻ sợ hãi và lo lắng khi đối diện với Khương.
Và ngày dỗ của ông nội Khương đã đến, dòng họ chú bác đều về kể cả ba mẹ của Khương, sáng hôm đó chú tư kêu thằng Tâm là anh họ của Khương ra lấy xe chạy lên chùa rước thầy Tuệ Trí về tụng kinh cho ông nội, bác ba từ sau bếp bước ra bàn khách ngồi xuống cầm tách trà lên vừa nhâm nhi vừa tâm sự với ba Khương và chú:” Xem ra dỗ năm nay của ba dòng họ về dự đông đủ đấy, nè chú tư năm nay cậu có lên chùa mời thầy Tuệ Trí về tụng kinh cho ba không vậy ?” Chú tư lễ phép trả lời với bác ba:” Dạ, em mới kêu thằng Tâm đi rước thầy về rồi năm nào cũng nhờ thầy tụng kinh cho ba riết cũng quen.” Vừa trả lời xong chú tư liền quay qua nói với ba Khương:” Sau khi đám dỗ của ba kết thúc anh và chị hai ra vườn sau em có chuyện quan trọng muốn nói với anh và chị !” Tiếng xe trên đoạn đường đất đỏ cho đến trước cổng nhà, Tâm đã rước thầy Tuệ Trí về trước cổng mọi người cùng nhau ùa ra đón tiếp thầy và mời thầy vào nhà. Thầy vừa ngồi xuống ghế liền nói:” Xem ra năm nay các con về dự đám dỗ của ba đông đủ đấy !” Chú tư lễ phép trả lời:” Dạ, tất cả cũng nhờ ơn phúc của thầy thôi ạ !” Ba Khương liền lên tiếng kêu Khương bước ra sau bếp pha trà cho thầy uống, nhìn thấy Khương thầy liền gọi cậu hai và cậu tư đến nói:” loay hoay thì tụi nhỏ cũng đã lớn hết rồi đấy, nhưng thấy vẻ mặt của nó xanh xao lắm hình như là có người âm theo.” Chú tư ngạc nhiên hỏi lại:” Làm sao thầy biết được ?” thầy Tuệ Trí đáp lại:” Thầy tu hành nhiều năm rồi đại khai nhãn giới ít nhất cũng biết được là nó đã có người âm theo.” Ba Khương tỏ vẻ cầu xin:” Xin thầy hãy cứa giúp nó nếu nó có chuyện gì thì vợ chồng con cũng không sống nổi.” Thầy liền nói giọng trấn an ba Khương:” Yên tâm đi thầy là người của giới Phật quyết sẽ không để ma quỷ làm càn quấy phá con người như vậy đâu ! sau khi đám giỗ của ba các con kết thúc hãy lên chùa tìm thầy, thầy tìm cách cho !” Chiều hôm đó, sau khi kết thúc buổi đám giỗ, ba Khương gọi chú tư, dì tư và mẹ Khương ra vườn sau mọi người lần lượt kể lại chuyện Khương nằm vật vã trên giường một mình vào tối đêm đó và chuyện thầy Tuệ Trí nói Khương đang có người âm theo đuổi. Lúc đó, mắt mẹ Khương ướt đẫm nước mắt lo lắng, ba Khương liền an ủi:” Bà đừng lo lắng quá hãy xem như không có chuyện gì để tôi và chú tư lên tìm thầy Tuệ Trí rồi về tính tiếp !” Nói xong ba Khương kêu chú tư chạy ra sân dẫn xe ra và hai người đi lên chùa để gặp thầy Tuệ Trí, khi đến chùa thầy Tuệ Trí hỏi:” Các con có biết gần nhà các con nơi nào lúc trước có người chết oan ma không siêu thoát không ?” Chú tư trả lời:” Dạ, lúc trước căn nhà kế bên nhà con nghe nói là gia đình họ bị tai nạn giao thông mà chết đi cứ mỗi năm đến này rằm là bọn họ hiện lên và đi lang thang trong nhà nhiều lúc còn nhát những người đi làm về khuya nữa, có phải là bọn họ ám thằng Khương không thầy ?” Thầy Tuệ Trí trả lời:” Ừ, cũng có thể lắm nhưng bây giờ chúng ta không thể chắc chắn là hồn ma nào nên các con hãy làm theo chỉ dẫn của thầy trước đã !” Thầy đưa cho chú tư những lá bùa vẽ bằng chu sa và nói tiếp:” Các con hãy đem những lá bùa này về dán ở tất cả cửa ra vào của nhà kể cả cửa sổ phải đảm bảo là con ma vào nhà không được và điều quan trọng là vào ban đêm các con phải xem chừng thằng Khương đừng để cho nó ra khỏi nhà, nó sẽ bị mê hoặc vì ta có linh tính đây là một con ma nữ ! các điều ta dặn các con đã hiểu chưa ?” Ba Khương và chú tư liền vâng lời và trở về nhà trước khi trời tối, khi ba Khương bắc ghế để dán lá bùa lên cửa trước thì Khương có vẻ thắc mắc hỏi:” Sao ba lại dán mấy tấm bùa ở các cửa chi vậy ?” Chú tư trả lời một cách giả dối:” À, chỉ là dạo này ba con muốn cả nhà chúng ta được làm việc tốt và con được học tập có tiến bộ nên mới lên chùa xin mấy lá bùa về dán xem như có trời phật phù hộ đó mà.” Ba Khương gật đầu nói:” Ừ, dạo này ba làm việc nhiều quá nên cảm thấy rất mệt mỏi lần này ba về dự tính ở lại vài tuần để nghỉ ngơi sẵn tiện theo dõi tình hình học tập của con luôn.”
Đêm hôm đó, vì có những lá bùa dán ngoài cửa tạo ra một màn chắn khiến Thiên Ân không thể nào vào nhà gặp Khương được, Thiên Ân liền bay vút về phía cửa sổ đối diện với giường của Khương và kêu khẽ:” Anh Khương ơi ! anh Khương em đã về rồi đây anh ra gặp em đi !” Khương giật mình tỉnh dậy bước ra khỏi giường, bước khẽ qua giường của ba và chú tư vừa mở cửa ra thì chú tư bật dậy giả vờ như không biết chuyện gì và hỏi Khương:” Bây giờ đã khuya rồi con muốn đi đâu mau về giường ngủ đi mai còn phải đi học sớm !” Khương quay về và nhìn ra cửa sổ thì lúc đó không còn thấy Thiên Ân ở ngoài nữa Khương nghĩ:” Có lẽ Thiên Ân đã giận mình.” Ngày hôm sau, chú tư phải lên thành phố vì có chuyện gấp chỉ còn lại ba Khương với Khương vì đêm trước phải canh chừng Khương suốt đêm nên ba Khương rất mệt và ngủ say như chết ngay cả khi Khương lén trốn ra ngoài cũng không hay biết. Khi đã ra khỏi cánh cửa Khương rất mừng rỡ liền chạy vội qua nhà của Thiên Ân, Khương tìm khắp ngoài sân và những nơi hẹp nhất trong căn nhà vẫn không thấy Thiên Ân, Khương nghĩ:” Không biết Thiên Ân có làm chuyện gì dại dột hay không ?” Khương chợt nhớ ra mình vẫn chưa tìm Thiên Ân ở vườn sau, Khương liền chạy nhanh đến và đẩy mạnh cánh cửa nhà sau, ra được vườn sau Khương nhìn thấy Thiên Ân ngồi khóc dưới gốc cây bàng Khương tiến đến gần ngồi xuông và hỏi:” Sao em lại khóc ?” Thiên Ân ngước mặt nhìn Khương với đôi mắt ướt đẫm nước mắt, giọng buồn bã trả lời:” Hành động đêm hôm qua của anh đã chứng tỏ là anh không còn yêu em.” Khương thở dài đưa tay lau khô nước mắt trên đôi mi buồn bã của Thiên Ân và áp lòng bàn tay vào má Thiên Ân nói:” Em khờ quá, hôm qua chỉ vì chú với ba anh ngăn cản không cho anh gặp em anh rất tiếc về chuyện ấy đêm nay anh sẽ ở lại đây trò chuyện với em đến sáng.” Dường như lời nói của Khương đã làm cho Thiên Ân thoát khỏi sự buồn bã và vẻ mặt hồng hào trở lại, 2 người ngồi sát nhau tâm sự cho đến sáng và Khương đã ngã vào lòng Thiên Ân ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, ba Khương tỉnh dậy chợt nhớ ra là hôm qua mình ngủ say ông liền ngồi dậy khỏi giường và chạy ra sau tìm Khương, không thấy Khương ở đâu ông hoảng hốt nhìn qua ngôi nhà hoang kế bên nhà, không nghĩ gì thêm ông liền chạy nhanh qua bên ấy để tìm Khương, ra đến vườn sau ông nhìn thấy Khương đang nằm ngủ dưới gốc cây bàng ông liền ngồi xuống đánh thức Khương. Khương tỉnh dậy thì thấy ba đang nhìn mình với vẻ mặt lo lắng, lúc đó Khương nghĩ:” Chắc có lẽ ba đã biết chuyện của mình và Thiên Ân nên mới qua đây tìm mình.” Khương liền nghĩ cách đánh lạc hướng ba mình khi ba hỏi mình, Khương nói:” Tại vì đêm hôm qua ở trong nhà nóng quá nên con đi qua đây ngồi hóng mát chút ai ngờ ngủ thiếp đi cho đến sáng, ba yên tâm đi con sẽ không sao đâu ba, hôm nay con xin ba cho con giải trí một ngày nha con tính lên thành phố một ngày để cho biết ra sao với người ta.” Thấy con mình hăng hái như vậy ba Khương cũng vui mừng đồng ý, khi đến bến xe ở thành phố Khương đã đợi Thiên Ân rất lâu cho đến tối Thiên Ân mới đến rước Khương khi xe đã đến trước khu phố văn hóa và từ từ lăn bánh vào trong, nhìn ra ngoài cửa sổ Khương ngạc nhiên tại sao mọi người ở đây toàn bộ đều mặc đồ trắng, khi đã đến nhà của Thiên Ân Khương nhìn thấy trong nhà bước ra một phụ nữ khoảng chừng 40 tuổi nói với Thiên Ân:” Đứa cháu gái này thật hư đi đâu đến giờ này mới về ?” Thiên Ân lễ phép trả lời:” Dạ, con đi rước bạn của con về nhà mình chơi và đây con xin giới thiệu với dì đây là anh Khương bạn trai của con hai chúng con mới quen nhau ở nhà cũ của ba mẹ.” Lúc đó, dì của Thiên Ân nhìn Khương với ánh mắt khó tính, Khương muốn lấy sự thu hút đối với bà dì khó tính này nên đã mạnh dạng bước tới lễ phép chào hỏi:” Dạ thưa dì, con là Khương năm nay con 18 tuổi, con ở dưới quê mới lên đây con chào dì ạ !” Bà dì mới chuyển sang ánh mắt dễ chịu và mời Khương vào nhà, tối hôm đó ba người đã tâm sự với nhau cho đến 3 giờ sáng Khương phải từ biệt Thiên Ân và bà dì để kịp chuyến xe về quê.
Sáng hôm sau, Khương về nhà với vẻ mặt vui mừng nghĩ lại chuyện hôm qua, khi gặp ba và chú tư ở nhà Ba Khương hỏi:” Hôm qua con lên thành phố chơi cái gì vậy ? ở đâu mà hình như ba thấy con rất vui ?” Khương vào trong bỏ ba lô xuống giường bước ra ban khách nói với ba:” Dạ, hôm qua con lên thành phố đến nhà bạn gái con chơi nên con rất vui , à mà chút nữa con quên dì của bạn gái con xin biếu ba và chú tư mấy gói xôi ăn cho đỡ bụng.” Nói xong Khương liền ra sau bếp rửa tay, rửa mặt, ở lại bàn khách ba Khương và chú tư cứ tưởng Khương đã khỏe lại nhưng khi mở gói xôi ra chỉ thấy cát đen va những con thi trùng bò trong đó ba Khương rung tay làm rớt xuống đất và quay qua nhìn chú tư, chú tư nói:” Xem ra nó đã bị ma ám nặng rồi, bây giờ mình phải tìm thầy Tuệ Trí xin thầy nghĩ cách ngăn chặn chuyện này lại.” Hai anh em liền lấy xe ra đi ngay lên chùa tìm thầy Tuệ Trí. Đến chùa 2 anh em thuật lại chuyện hồi sáng cho thầy nghe rồi xin thầy tìm cách cứu Khương, thầy đứng lên và tiến tới thắp nhang cho phật tổ rồi nói:” Xem ra ta cang nương tay thì con ma nữ này càng làm càng quấy phá con người nữa hôm nay ta thay mặt phật tổ thế thiên hành đạo diệt con ma nữ này !” Nói xong thầy Tuệ Trí vẽ thật nhiều bùa đưa cho ba Khương và chú tư bảo:” Hai con hãy đem những lá bùa này về nhân trời còn chưa tối hãy dán quanh ngôi nhà đó không xót chỗ nào, ba Khương, chú tư và thầy Tuệ Trí tối hôm đó nấp ở một lùm cây đợi thời cơ sắp đền cho đến 12 giờ đêm 3 người thấy Khương từ nhà chạy vội qua căn nhà hoang những vẫn không thấy con ma ở đâu, thầy Tuệ Trí đưa cho mỗi người 2 lá bưởi đã ngâm nước thánh vuốt lên mắt thì thấy một con ma nữ mặc áo ngủ màu trắng đứng bên kia căn nhà hoang quyến rũ cho Khương đến với nó.
Thấy vậy, vì lo cho con ba Khương muốn chạy qua cản nhưng lại bị thầy Tuệ trí và chú tu cản lại, khi thấy con ma nữ và Khương đã vào căn nhà hoang đóng kín của lại thì thầy Tuệ Trí lại đưa cho mỗi người một cái kính chiếu yêu để chuẩn bị bắt con ma nữ. Ở trong nhà thì Khương va Thiên Ân vẫn lãng mạng như thường ngày nhưng vì Thiên Ân sắp phải đi đầu thai làm người nên muốn nói hết tất cả mọi chuyện cho Khương nghe, lúc đó Khương nắm chặt tay Thiên Ân nói:” Thật sự là anh đã biết từ đầu em là ma rồi không dễ gì làm quen được một cô bạn gái xinh đẹp như em cả nhưng anh thật sự rất yêu em nên anh đã câm nín bao lâu nay, anh đã cố gắng làm một gã khờ trước mặt em, hôm nay em đi đầu thai làm người vậy anh sẽ chờ khi gặp lại em anh sẽ cưới em làm vợ thật sự của anh !” Khương vừa nói dứt câu thì thầy Tuệ Trí xông vào nhà dùng kính chiếu yêu chiếu thẳng vào người Thiên Ân, nhìn thấy Thiên Ân đau đớn như vậy Khương đã chạy đến và đấm một cái thật mạnh vào mặt thầy Tuệ Trí và nói:” Tôi không bị Thiên Ân mê hoặc mà thật sự chúng tôi rất yêu nhau vả lại Thiên Ân cũng đã sắp đầu thai rồi ông làm như thề lỡ em ấy hồn siêu phách tán thì ông có tội lớn lắm đấy ông biết không ?”Chịu không nỗi sự hỗn láo của Khương đối với thầy Tuệ Trí ba Khương liền chạy tới đánh cho Khương ngất xỉu. Thấy Khương nói có lý nên thầy Tuệ Trí tha cho Thiên Ân và để cô ấy đi đầu thai làm người, sau chuyện đó Khương đã trở lại bình thường cố gắng học hành và cuối cùng anh đã dậu đại học.
2 năm sau, Khương đã làm giám đốc của công ty xây dựng, ngày nào anh cũng nhớ và chờ đợi Thiên Ân lúc nào anh cũng nói với mình là:” Thiên Ân,trong thời gian chờ đợi em anh đã sửa sang lại ngôi nhà lúc trước lần đầu tiên chúng ta gặp nhau để chờ em mà sao em vẫn chưa về với anh ?” Trời không phụ lòng người cuối cùng thì Thiên Ân đã trở thành một cô thư kí giỏi dang, xinh đẹp xin vào công ty Khương làm và sau nhiều lần chạm mặt, hẹn hò Khương đã làm Thiên Ân nhớ lại tất cả và lại một lần nữa tình yêu của hai người lại bắt đầu, sau một thời gian Khương đã cầu hôn với Thiên Ân và cô cũng đã đồng ý.
Vào một ngày đẹp trời và tốt lành đã diễn ra một đám cưới hoành tráng của một anh chàng giám đốc và cô thư kí xinh đẹp và 2 người họ đã sống bên nhau hạnh phúc đến trọn đời.
- Hết -
Sàn mới - Bấm vào đây
0 nhận xét Blogger 0 Facebook
Post a Comment