style="text-align: justify;">
Mới hôm nào tôi còn mới coong, bóng bẩy, vậy mà qua một thời gian đi theo phục vụ cậu chủ, giờ trông tôi bụi bặm, cũ kỹ và xấu đi nhiều lắm! Cậu chủ có vẻ đã nhận thấy điều ấy nên đôi khi cậu ấy cũng cầm cái lọ xóc xóc rồi xịt cái dung dịch làm sạch lên màn hình để lau cho tôi trông sạch sẽ hơn. Tôi nghĩ đó là việc tốt, việc hay, thế nhưng không hiểu sao cậu chủ lại có vẻ xấu hổ mỗi khi làm việc ấy. Bởi cậu chủ chỉ xịt dung dịch và lau màn hình cho tôi khi mà trong phòng vắng vẻ, không có ai, còn lúc đông người thì tuyệt nhiên không. Đặc biệt là mỗi lần lau cho tôi cậu ấy đều mở mấy cái phim bậy bạ, xem một lát rồi cậu mới xịt, và cái lọ nước lau màn hình lúc nào cũng được cậu ấy mang theo, gắn chặt luôn trên thân mình.
Thế rồi có đợt phải đến vài ngày liền cậu chủ tôi không động đến tôi, cũng không ham học cùng các bạn nữa, chỉ ngồi thở dài, vò đầu bứt tai, mặt mũi bơ phờ, hốc hác. Tôi rất lo cho cậu chủ, bởi người ta chỉ có thể từ bỏ cái đam mê mãnh liệt của mình khi mà đang có một điều gì đó thật ghê gớm xảy ra. Và tôi đã vô tình biết được điều ghê gớm đó là gì sau khi nghe lỏm được câu chuyện giữa cậu chủ và người bạn cùng phòng:
- Mày xoay được tiền học lại chưa?
- Chưa! Thế tao mới điên đầu mấy hôm nay!
- Hay bán con laptop của mày đi?
Cậu chủ tôi không nói gì, chỉ thở dài. Rồi đến chiều, cậu gấp tôi lại, cho vào trong túi, kéo khóa kín mít. Từ đó, tôi không biết cậu chủ mang tôi đi đâu, và làm gì nữa, chỉ biết rằng, lúc cái khóa mở, tôi được lôi ra bởi một bàn tay con gái mềm mại: đó chính là cô chủ mới của tôi! Cô chủ dịu dàng đặt tôi lên bàn ngắm nghía, âu yếm. Tôi đoán chắc cô chủ tôi cũng là sinh viên, bởi trên bàn cô bày nhiều sách vở, có cả thời khóa biểu ghi rõ lịch học các môn. Tôi thở phào! Vậy là tôi vẫn may mắn không bị rơi vào tay kẻ xấu, tôi vẫn được đem sức lực của mình ra để hỗ trợ, giúp đỡ cô chủ của mình trong quá trình học tập, tích lũy và trau dồi tri thức.
Cô chủ mới của tôi chăm học không kém gì cậu chủ. Nhưng cô chủ sống một mình nên đương nhiên cô chủ chỉ học một mình. Thỉnh thoảng có bạn trai cô ghé phòng cô chủ chơi, nhưng lúc ấy họ thường không học mà chủ yếu là thực hành.
Cô chủ tôi học ngành điện ảnh thì phải, bởi tôi thấy cô suốt ngày xem phim. Chủ yếu là phim Hàn Quốc. Chắc cô xem để học tập khả năng diễn xuất, bởi khi diễn viên trong phim khóc thì tôi thấy cô cũng sụt sịt khóc theo. Thế cũng có nghĩa là cô khóc suốt ngày, bởi phim Hàn Quốc thì thật hiếm có lúc nào không khóc.
Xem chán phim Hàn Quốc thì cô chủ chuyển qua xem phim Nhật, loại phim mà thường chỉ có độc hai diễn viên: một nam, một nữ (thỉnh thoảng là 2 nam, 2 nữ), không cần lời thoại, không quan trọng phục trang, không đầu tư ngoại cảnh; loại phim mà chưa xem đã biết được nội dung và kết cục. Thực ra thể loại phim này thì nhiều nước có chứ không phải độc quyền của Nhật, nhưng nhắc đến Nhật thì người ta chỉ nghĩ đến loại phim này bởi Nhật có đội ngũ diễn viên hùng hậu, yêu nghề, biết đầu tư kỹ lưỡng vào âm thanh và tư thế.
Phim Nhật khác với phim Hàn Quốc đó là diễn viên Nhật không khóc mà chủ yếu rên la và uốn éo. Đương nhiên, cô chủ tôi xem để học tập nên cô cũng phải rên la và uốn éo theo. Tất nhiên, khi có bạn trai cô chủ đến thăm thì việc học tập sẽ dễ hơn, bởi có đủ nam chính, nữ chính giống như trên phim. Còn những hôm bạn trai cô không đến thì cô chủ phải tập diễn một mình. Khi ấy, cô chủ thường dùng một vật gì đó để tượng trưng, thay thế cho vai nam chính bị thiếu hụt: có hôm cô diễn với cái vòi hoa sen, hôm thì tiện tay vơ luôn cái lọ lăn nách Rexona để trên bàn, có hôm chả cần gì, chỉ tay không mà diễn.
Khác với cậu chủ cũ của tôi chỉ tập trung vào học rồi nhăm nhăm chờ tiền hàng tháng bố mẹ gửi từ quê lên thì cô chủ mới của tôi lại rất năng động: cô có thể tự kiếm tiền để lo cho bản thân, để đóng học, tiêu xài. Và thật tự hào khi tôi đã hỗ trợ và giúp đỡ được cô rất nhiều trong việc kiếm tiền ấy.
Cô chủ tôi kiếm tiền bằng cách lên mạng, lên Phây trò chuyện với mọi người. Tôi cũng không hiểu cô chủ nói chuyện kiểu gì mà những người đó sẵn lòng gửi tiền, gửi mã thẻ điện thoại cho cô ấy. Một điều lạ nữa là hình như việc nói chuyện với những người đó khiến cô chủ rất nóng thì phải, bởi lần nào tôi cũng thấy cô ấy cởi hết quần áo ra, và tất nhiên là có bật webcam.
Sau những lần nói chuyện thì thỉnh thoảng có người sẽ xin số điện thoại của cô chủ, rồi họ trả giá gì đó, rồi hẹn ở đâu đó, rồi cô chủ vội vã phóng xe đi ngay, vài tiếng sau mới quay về, có hôm đi cả đêm không về.
Tôi rất ngưỡng mộ tinh thần hiếu học và tính tự lập của cô chủ, nên ngày ngày vẫn gắng hết sức lực để hỗ trợ cô trong việc học và kiếm tiền. Nhưng rồi, cái ngày định mệnh ấy cũng đã đến, đó là ngày bạn trai cô chủ ghé phòng cô ấy chơi. Sau khi thực hành theo phim như thường lệ, cô chủ vào phòng tắm rửa ráy, còn người yêu cô chủ ngồi bàn nghịch máy (tức là nghịch tôi). Xui xẻo một cái là cô chủ quên chưa thoát nick Phây, thế nên những cuộc trao đổi, hẹn hò, trả giá, mua bán của cô chủ với khách đều bị người yêu cô chủ đọc được hết. Người yêu cô chủ gầm lên như một con báo, rồi lôi cô chủ xềnh xệch từ nhà tắm ra, rồi đánh đập, chửi bới, rồi cuối cùng anh ta vồ lấy tôi và ném tôi qua cửa sổ. Tôi bị rơi từ tầng cao nhất của tòa nhà chung cư xuống đất, óc, à nhầm, mảnh kính và bàn phím vỡ bắn tung tóe. Chưa hết, một chiếc xe buýt từ đâu nhào tới và cán tôi nát bét.
Tôi đã chết như thế đó, oan uổng và tức tưởi! Nhưng không sao! Cuộc đời đâu có quan trọng là ngắn hay dài, quan trọng là ta đã làm được gì cho đời! Nếu xét trên phương diện này, tôi thấy mình chết không có gì hối tiếc, bởi tôi đã hoàn thành sứ mệnh của đời mình, ấy là giúp đỡ, hỗ trợ cho những cậu chủ, cô chủ của tôi trong quá trình học tập, tích lũy và trau dồi tri thức, đồng thời hoàn thành mục tiêu của chương trình “Laptop giá rẻ mừng sinh viên tựu trường”.
Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
0 nhận xét Blogger 0 Facebook
Post a Comment