Tôi vào Facebook của họ và thấy họ đã huỷ kết bạn với nhau. Tự nhiên tôi thấy lòng mình trống vắng bởi đã quá quen việc họ dành cho nhau những comment (bình luận) đầy hài hước, tình cảm vậy mà tuyệt nhiên gần đây không còn nữa.
Tôi đã quen hình ảnh hai người họ sánh bước bên nhau nhưng gần đây chỉ thấy hình của người chồng với con hoặc người vợ với con.
Tôi muốn gửi tin nhắn cho họ mà chẳng biết nói gì. Tôi có hàng tỉ lời khuyên cho những người xa lạ sao chẳng tìm ra nổi một lời khuyên nào cho người thân?
Có bao nhiêu cặp đôi như thế? Họ đã nắm tay nhau đi suốt một chặng đường dài, cùng nhau vượt qua thác ghềnh tuổi trẻ, sống tận hiến hết trái tim mình cho cuộc hôn nhân đầu tiên và duy nhất ấy. Thế mà một hôm, chiếc ly bảy màu mỏng manh kia vụt vỡ, để lòng tin vào hôn nhân thêm một vệt xước dài, thăm thẳm, đớn đau.
Chúng ta chẳng ai dám chắc nắm tay nhau đi đến cuối đời. Hôn nhân là thế, muốn mong đôi khi chẳng phải cứ mong muốn là được. Chẳng phải cố gìn giữ thì nó sẽ bền vững. Thứ mong manh nhất chẳng phải tơ trời mà là tơ duyên, mà là tơ tình một sợi. Chẳng ai giữ nổi! Chẳng ai quản nổi!
Nhiều lúc tôi lẩn thẩn nghĩ, thứ tình bền vững nhất có khi lại là thứ tình của người đã khuất trong tim người ở lại chứ để đi tới già với nhau hẳn phải cần nhiều lắm những may mắn.
Như kiểu người chồng và người vợ phải trở thành khí trời của nhau vậy chứ là gì khác thì cũng đến một ngày tan vỡ. Tình yêu mong manh nên người ta cần đến tình thương để gắn chặt nhau lại.
0 nhận xét Blogger 0 Facebook
Post a Comment