Sàn mới - Bấm vào đây
Kiếm tiền toàn tập, Bấm vào đây
Mời bạn đón đọc: HỒI KÝ SỞ KHANH (Chương 3)
Sau tai nạn bất ngờ đó, tay tôi có một vết sẹo khá dài, mỗi khi nhìn thấy nó là tôi lại nhớ đến con nhỏ khó ưa, trong đầu tôi lại hiện về những ký ức rất xưa, mơ hồ thôi, nhưng vẫn mang lại cho tôi dư âm về một thời “Tình yêu bọ xít”.
Năm lớp 7 của tôi trôi qua nhanh chóng. Sau sự kiện bị “phụ tình”, tôi căm uất đến độ muốn xé kẻ từ chối mình ra thành trăm mảnh. Nhưng không hiểu sao, dù ghét lắm, mỗi lần nhìn thấy nó là máu sôi lên, nhưng tôi vẫn hướng mắt về nó mỗi khi nó xuất hiện xung quanh mình, vẫn để tâm đến những câu chuyện về nó, và vẫn đợi chờ một điều gì đó xa xôi.
Lớp 8, có một vài sự thay đổi lớn diễn ra với nó, và dĩ nhiên, điều này can hệ rất lớn đến tôi. Số là lớp tôi có một cậu bạn mới chuyển vào. Hắn ta à? Ừ, cũng học giỏi đấy! (Nếu không muốn nói là xuất sắc nhất lớp tôi khi đó), cũng đẹp trai (Thuộc Top đầu lớp – Còn tôi, top áp chót), ngoài ra thì cũng hiền lành, dễ mến, hay cười và được lòng mọi người (trong đó chẳng có tôi – chắc chắn!) Và cái sự xuất hiện của kẻ lạ mặt đó sẽ chẳng có gì là ghê ghớm lắm, nếu như nó không làm rung chuyển cái lớp vốn bình yên của tôi: Những đứa con gái trong lớp bắt đầu chú ý, dần dà thì thích thú, sau đó là phát cuồng. Thời đó chưa có từ “Hotboy”, nhưng tôi nghĩ hắn phần nào phù hợp với danh xưng đó. Chẳng thế mà, chỉ một thời gian ngắn từ khi hắn chuyển vào, con trai bọn tôi loạn mắt với đủ trò nực cười mà lũ con gái xung quanh vẽ ra. Nào là xếp hàng hỏi bài, nào là tranh nhau viết thư tâm sự, rồi chuyện trò ve vãn, tỉ tê chăm bẵm. Con bé đó “của tôi” cũng không phải là ngoại lệ. Nó hay cười hơn, ăn mặc đỏm dáng hơn, nói năng điệu đà hơn và…học dốt hơn nữa! ( Chẳng thế! Bình thường có phải hỏi bài ai bao giờ đâu, sao giờ lại dở chứng, bài toán dễ òm cũng vác sang hỏi chứ >”< )
Càng ngày, hai đứa chúng nó càng gần gũi nhau hơn, đồng nghĩa với sự khó chịu trong tôi cũng tăng lên đáng kể. Lúc đó, trong lớp bắt đầu râm ran đồn đại về một “Tình yêu” nảy sinh giữa nó và thằng kia. Tôi tỏ vẻ dửng dưng, nhưng luôn dỏng tai thu về hết mọi tình tiết diễn biến xảy ra. Không phát điên sao được, yêu ai thì yêu, sao lại động vào người-của-tôi chứ!
Rồi một ngày, chính mắt tôi nhìn thấy, hai kẻ đó đi chơi riêng với nhau. Tình cờ tận mắt chứng kiến hai đứa dắt nhau vào hiệu sách, máu trong người tôi sôi lên sùng sục. Tôi quyết định, không thể ngồi yên được nữa. Tôi phải đứng dậy “Chiến đấu”, không kẻ nào được phép đụng đến người yêu của mình.
Thế là, hôm sau, giữa giờ học, một bức chiến thư được gửi đi với lời lẽ đanh thép : “Sau giờ học đến gặp tao ở sân bóng gần trường”. Biết được dự định của tôi, bọn con trai trong lớp nhao nhao lên. Chẳng là chúng nó cũng không ưa thằng kia lâu rồi, nay được dịp có tôi trực tiếp đứng ra trừng trị, chúng nó cũng thấy phấn khích lắm. Mấy tiết học trôi qua nhanh chóng, trong tôi là một cảm giác…hừng hực và máu chiến, tôi chỉ có một ước muốn duy nhất lúc này, đó là cho thằng đó một bài học, để chừa cái thói động vào hoa đã có chủ.
Hết giờ, tôi phi thẳng xe ra chỗ hẹn, không quên mang theo cái xẻng trực nhật buộc ở yên sau để làm “Vũ khí chiến đấu”. Đi theo tôi là một đoàn hộ tống vô cùng hùng hậu, thằng thì hô hào lên dây cót, thằng thì được thể nói xấu, dìm hàng kẻ thù của tôi, như một cách để “xoa bóp” cho tôi nóng người hơn. Thằng đó xuất hiện sau tôi một chút, dáng bộ tự tin, điệu bộ khoan thai, vẫn giữ thần thái ung dung trên khuôn mặt tươi cười. Tôi nhìn nó, nhếch mép. Ừ, để xem mày cười đến lúc nào! Người-con-gái của tôi xuất hiện ngay phía sau nó, cùng với một bè lũ con gái cũng đông đảo không kém, một lũ lâu la. Tôi đứng hiên ngang ra giữa sân, chuẩn bị cho một màn thư hùng kinh thiên động địa.
Nó bước tới sát gần, nhìn tôi bằng đôi mắt điềm tĩnh (Nhưng tôi chắc chắn là có thấy một chút khinh khỉnh trong đó!)
- Thằng chó! Mày thích gì? – Tôi gằn giọng.
- Cậu muốn gì? Cậu gọi tớ ra đây mà?
- Á à…. – tôi nghiến răng ken két. Tiếng hú hét xung quanh bắt đầu vang lên như tiếng trống thúc tôi nhập trận. Thoáng liếc nhìn con bé, nó đang hướng về tôi bằng một ánh mắt tò mò, chứa đựng chút gì đó sợ sệt.
Bất giác, trong đầu tôi hiện lên những hình ảnh trong vài bộ phim chưởng tôi vẫn hay xem. Máu anh hùng nổi lên, chẳng hiểu sao, tôi quyết định múa may vài đường cơ bản, phần vì muốn thị uy trước kẻ thù, phần vì muốn lấy le với “người đẹp”. Mặc dù chẳng biết tí võ vẽ gì, tôi cũng khua chân múa tay, ra bộ “Nội công thâm hậu” lắm. Mấy chục thằng xung quanh gào rú ầm ĩ, tôi thấy hào hứng khủng khiếp. Được thể, tôi múa hăng hơn, vung tay vung chân mạnh hơn.
Bỗng, XOẠC!!!!
Rách quần. Cái quần vải xanh thần thánh của tôi toạc ra thành hình chữ C vào đúng khoảnh khắc huy hoàng nhất. Gió lùa vào mát lộng, tôi run rẩy cúi xuống, bên dưới của tôi trống huếch hoác từ đầu gối bên nọ sang đầu gối bên kia.
Cười rầm trời, cười lăn cười bò, cười suýt tắc thở. Cả gần trăm con người ở cái sân cỏ đó ngã dúi dụi vào nhau mà ôm bụng cười. Con nhỏ đó cũng cười, thằng đó cố mím chặt môi để nhịn, nhưng từng tiếng “hích hích” vẫn vang lên. Tôi tức muốn trào máu. Xấu hổ không biết chui đi đâu giữa cái sân rộng thênh thang này. Điên cuồng, tôi nhào tới kẻ thù trước mặt, trong đầu tôi bốc hỏa ngùn ngụt, tôi vật nó xuống, đấm đá túi bụi. Vừa đấm vừa khóc, tôi gào lên, nỗi hổ thẹn nhất của cuộc đời tôi đây mà, mỗi một cú đấm là một câu chửi thề tục tĩu vang lên qua kẽ răng. Tôi muốn nó phải trả giá cho sự rách quần của tôi, tôi muốn nó phải chết, có chết cũng không trả hết tội của nó. Máu mồm nó tứa ra, nó vẫn không phản ứng gì, chỉ nằm im chịu trận. Cả lũ xung quanh thấy sự việc nghiêm trọng, bắt đầu thôi cười, và mấy thằng nhào vô gỡ tôi ra. Tôi không chịu buông, vẫn vừa khóc vừa đấm. Phần vì chưa hết uất ức, phần vì đứng dậy thì sẽ lại trống huếch hoác, ai hiểu cho tôi???
Sự việc chỉ chấm dứt khi có người lớn can thiệp. Mấy ông bảo vệ trường chạy vào, lôi tôi ra, giải tán đám đông và đưa thẳng chúng tôi về phòng giáo vụ. Kết quả thì chắc ai cũng đoán ra được, một hình phạt dọn vệ sinh, bản tường trình và mời phụ huynh họp mặt. Đó, có lẽ là vết nhơ lớn nhất trong đời học sinh của tôi.
Sau cuộc chiến không khoan nhượng đó không lâu, thằng kẻ thù của tôi xin chuyển lớp. Mọi việc cùng dẫn quay trở lại với quỹ đạo bình thường. Tôi được gắn thêm cái mác “thằng cục súc” có tiếng tăm, và thi thoảng vẫn có đứa con gái bụm miệng cười khi bất chợt gặp tôi ngoài hành lang hay dưới sân trường, đưa tay chỉ chỏ vào cái chỗ mà “ai cũng biết là gì” ấy, rồi kể về một sự tích mà tôi ngàn lần muốn quên.
Còn con nhỏ khó ưa kia, không hiểu vì lý do gì mà nó không ghét bỏ hay căm hận tôi như trong tưởng tượng của tôi, mà trái lại, nó bình thường hóa quan hệ với tôi như khi trước. Nó không lảng tránh tôi nữa, mà cười nói và chào hỏi tôi như bạn bè bình thường. Đôi khi cũng trao đổi bài vở, rồi trêu đùa với tôi như ai. Tôi lại thấy vui, ít ra cái tôi đánh đổi chỉ là sĩ diện thôi chứ không phải mất hẳn một người-con-gái. Thế đấy, năm lớp 8 trôi qua không mấy yên bình, nhưng cái kết thì vẫn đẹp.
***
Lớp 9 đánh dấu nhiều sự thay đổi mang tính bước ngoặt cho cả cuộc đời tôi. Đó là sự trưởng thành về sinh lý. Tôi bắt đầu… “trổ mã”, quan tâm đến ngoại hình hơn, và đã bắt đầu hình thành những nét cá tính riêng của mình. Tôi phát hiện ra mình có khả năng hội họa, những bức vẽ của tôi rất có hồn, thường là về nhân vật Manga hoặc những hình ảnh ngộ nghĩnh. Tôi cao lớn hơn, đẹp trai hơn, nói chuyện chững chạc hơn và biết quan tâm người khác hơn. Tôi hay tặng lũ con gái trong lớp những bức tranh ngộ nghĩnh, thứ mà chúng nó xuýt xoa nâng niu mãi. Sức học của tôi cũng khá lên, cô giáo dạy tiếng Anh gần nhà nói tôi có năng khiếu về Ngoại ngữ, cô dành nhiều thời gian chỉ dạy và giúp tôi học. Phút chốc, tôi cũng vụt sáng thành “Hotboy” như ai…Tôi trở thành người được chú ý nhiều nhất mỗi khi có tiết Anh văn, tôi bận rộn với những “hợp đồng” vẽ tranh mà tin đồn đã lan ra khắp trường. Tôi hòa vào những mối quan hệ mới, những người bạn mới. Tôi dường như quên mất sự tồn tại của một con nhóc ngày xưa – lúc này lại đang dõi về tôi theo cái cách bao năm qua tôi hướng về nó.
Một ngày, khi tôi đang hí hoáy vẽ bức tranh để tặng sinh nhật đứa bạn thân thì tiếng chuông điện thoại reo lên, đầu dây kia là một giọng nói, lâu lắm rồi mới thân thương như thế.
- Sáng mai, cậu có thể đi học sớm hơn được không?
- Uhm, để làm gì?
- Tớ…tớ có chuyện muốn nói!
- Cậu nói luôn đi!
- Không, tớ muốn gặp rồi nói. Hẹn cậu ở khu vườn phía sau trường được không?
- Uhm.
Tôi gác máy. Nó muốn gì? Nó định nói điều gì mà phải hẹn tôi ra sau trường chứ? Một suy nghĩ lóe lên, nhưng tôi bật cười, không phải thế đâu!
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, đến đó như lời hẹn. Nó hôm nay rất khác, ăn mặc chỉn chu hơn, môi xinh, má hồng và không còn…đen như trước.
- Cậu có chuyện gì?
- Tớ…
- Cứ nói đi, nhanh lên không chúng nó đến, lại nhìn thấy rồi trêu bây giờ!
- Tớ thích cậu?
Tôi suýt ngã ngửa. Nó – thích – tôi. Cái mơ ước của tôi tưởng chừng chìm nghỉm và trôi xa từ bao giờ, bỗng nhiên vụt lóe thành sự thật trong chốc lát. Tôi không tin vào tai mình nữa. Tôi cứ đứng như trời trồng, gần như cấm khẩu ngay lúc đó. Nó nhìn tôi, cười dịu dàng. Cái răng khểnh hiện ra, tim tôi đập rung rinh như lần đầu rung động trước nó ba năm về trước.
- Cậu…thích tớ nhé!
- Ừ!
- Thật nhé!
- Ừ!
- Hihi…tớ vào lớp đây!
- ….Ừ…
Thế là tôi có tình yêu! Thứ tình yêu mà tôi phải đánh đổi quá nhiều thứ trong nhiều năm trời để có được. Tôi phải chiến đấu, phải tranh giành, phải chịu nhục nhã, nằm gai nếm mật, phải chịu từ chối phũ phàng, để rồi hôm nay, thần Tình yêu nở nụ cười với tôi rồi…trong lòng tôi dâng lên một niềm hạnh phúc khôn tả. Phải, tôi – đã – yêu.
Từ hôm đó, chúng tôi trở thành một cặp uyên ương, đi đâu cũng dính lấy nhau không chịu tách lìa. Bạn bè xung quanh ai cũng chúc phúc, cho rằng chúng tôi trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa. Tôi tự hào với tình yêu này lắm, đến độ làm gì cũng thích thể hiện phô trương.
Tôi dành ra một tuần, vẽ cho người yêu một bức tranh khổ giấy A0 mà đứa bạn nhìn vào cũng chỉ có nước trầm trồ, chắp tay ao ước. Nó cũng có vẻ hạnh phúc lắm, cú quấn quít bên tôi. Hạnh phúc cứ tưởng từ đây sẽ không đổi rời, nhưng tôi nhầm, sóng gió lại một lần nữa ập đến, và lần này, tôi không qua được.
Trường tôi tiếp nhận một tốp thầy cô giáo thực tập về. Nổi bật trong số đó là một thầy giáo dạy văn người thành phố. Thầy mang vẻ đẹp trai lãng tử, cách nói chuyện rất thông minh, và đến con trai bọn tôi còn bị hút hồn chứ đừng nói gì đến mấy cô nàng đang tuổi đắm say mơ mộng. Thầy tiếp nhận lớp tôi, dành cả tiết để giới thiệu bản thân, hát hò rồi truyện trò tâm sự. Đám con gái thì khỏi nói, mắt chữ A mồm chữ O, như bị cuốn vào mê cung của sự thán phục, ngưỡng mộ. Ở thầy giáo toát ra một vẻ đẹp trưởng thành rất đàn ông, chứ không kiểu trẻ con nửa người lớn như bọn nhóc bằng tuổi tụi tôi. Thế rồi chuyện gì đến cũng đến, mấy cô nàng lớp tôi đổ thầy rào rào, không thể cản. Chúng dành hết thời gian rảnh rỗi của mình để…đọc tác phẩm văn, mong kiếm ra một-vài-cái-gì-đó hay ho để hỏi thầy mỗi khi giờ văn đến. Chúng lôi hết đủ thứ chuyện trên đời, từ chuyện xích mích cãi cọ đến chuyện riêng tư con gái ra để “xin ý kiến” thầy. Tôi thắc mắc, thế bố mẹ chúng nó đâu nhỉ?
Nàng của tôi cũng không thoát khỏi cái trào lưu thần tượng đó. Nàng dành ít thời gian cho tôi hơn, hay cáu kỉnh với tôi vì những lý do không đầu không cuối (Chẳng hạn như: Không phải là thế này, vì thầy bảo phải là thế kia!) Nàng ít trò chuyện với tôi hơn, vì nàng cho rằng suy nghĩ của tôi không chín chắn. Nàng chẳng còn nghe lời khuyên của tôi, vì “Cậu cũng chỉ bằng tuổi tớ thôi mà!”
Tôi bắt đầu hiểu ra. Rằng có lẽ, với tôi, tất cả mọi thứ đã qua chỉ là cường điệu quá đà và “làm màu” để che đi bản chất. Bản chất của sự việc là tôi đã cố gắng để giành giật một thứ ảo ảnh, một thứ mà thằng con trai ở tuổi như tôi chưa cần và chưa nên chiếm hữu. Tôi bắt đầu hiểu ra, rằng có lẽ tôi nên dừng lại, để về với thực tại, về với đúng những gì mình đáng được nhận và phù hợp với lứa tuổi của mình.
Tôi không nói lời chia tay, nàng cũng không. Chúng tôi cứ dãn ra rồi rời xa nhau như thế. Sau quãng thời gian về thực tập, thầy giáo dạy văn đẹp trai đa tài giàu cá tính cũng rời đi, để lại bao trái tim hụt hẫng chơ vơ tiếc nuối.
Tôi thấy mình trưởng thành hơn qua suy nghĩ. Tôi vẫn truyện trò với những đứa bạn – lúc này đã “hoàn hồn” và quay trở lại thân thiết với tôi như xưa. Đơn đặt hàng tranh vẽ của tôi lại đầy dần theo từng mối quan hệ được mở rộng ra…
Tôi và nàng, nghiễm nhiên quay trở lại cái mác bạn bè, thứ tình cảm – với tôi – đáng trân trọng và đáng quý hơn gấp vô vàn lần thứ mà tôi đã dại khờ theo đuổi suốt mấy năm trời. Tôi biết, để thực sự trưởng thành, đôi khi người ta phải học cách thử, thử để biết rằng mình đừng chín ép, đừng cố vì tương lai mà quên tận hưởng những món quà thực tại mang đến cho mình…
Và tôi đã tự mình trả lời được câu hỏi thắc mắc bây lâu, rằng thực ra, tình cảm của tôi những năm đó là gì? Liệu đó có phải là Tình yêu?
Tình yêu cũng có dăm bảy loại tình yêu. Của tôi cũng là yêu, nhưng là yêu thích, chứ không phải yêu thương!
Yêu thích, cũng giống như một thằng con trai thích chơi siêu nhân, một đứa con gái thích chơi búp bê vậy. Chúng nó sẽ gào thét, khóc lóc ầm ĩ thê thảm khi không có được món quà mà mình thích, để rồi khi có, nó hân hoan trong niềm vui, nó rạo rực với món quà mình ao ước. Thế rồi, đến một ngày nào đó, những đứa trẻ cũng cần phải trưởng thành, chúng không còn thích chơi siêu nhân hay búp bê nữa. Chúng phải tự mình lớn lên, học cách để tìm lấy một thứ khác để mà yêu thương. Bởi yêu thương khác yêu thích ở chỗ, yêu thương thì trường tồn.
Tôi cất những kỷ niệm về cô bạn cấp hai vào một góc nhỏ trong tim. Thi thoảng tôi lại lôi ra, cười cười mếu mếu. Tôi đã từng thích quà, đòi quà, có được quà và từ bỏ món quà của mình như thế đấy!
Cô bạn ấy bây giờ ra sao ư? Quan hệ giữa chúng tôi thế nào?
Hừm…Chúng tôi vẫn là bạn tốt. Còn cô ấy yêu ai à? Bất ngờ nhé! Người-không-xa-lạ đâu, không phải anh chàng Dekhi đẹp trai đa tài đã từng bị Nobita tôi “dằn mặt” không thương tiếc, cũng không phải Thầy giáo uyên thâm đã đốn ngã trái tim biết bao cô gái mới lớn mới bước chân trên đường đời, mà đó là…là…thằng “Quân Sư”! Phải rồi, quân đốn mạt, thằng ăn cắp, nó cướp người yêu tôiiiiiiiiiiii!
Đùa đấy! Đúng là Trái đất tròn, loanh quanh mấy vòng, chẳng hiểu vì sao hai người đó lại tìm thấy nhau, rồi yêu nhau nữa. Thằng bạn thân ngày xưa quân sư cho tôi cưa nhỏ bạn bất thành, chắc nó đúc rút kinh nghiệm thế nào mà…Giờ đây hai đứa chuẩn bị làm lễ cưới rồi, tôi vinh dự làm phù rể nhé!
Câu chuyện về mối tình thứ hai đầy ngọt ngào, lãng mạn và cũng không ít đau thương đổ máu của tôi đã kết thúc như vậy đấy. Thế rồi tôi lại tiếp tục con đường của mình, để tìm kiếm một người bạn đường ưng ý, và hơn nữa, để học được định nghĩa thế nào là Tình Yêu…
Vui lòng: Để lại nguồn bài viết có gắn link để thể hiện bạn là một người tôn trọng tác giả :)
Sàn mới - Bấm vào đây
0 nhận xét Blogger 0 Facebook
Post a Comment