Sàn mới - Bấm vào đây
Kiếm tiền toàn tập, Bấm vào đây
Tôi không bao giờ có ý định sẽ nói với vợ rằng: “Em béo quá! Giảm béo đi!”, bởi đơn giản tôi là người đàn ông tế nhị, và rất sợ vợ. Một người đàn ông tế nhị sẽ không bao giờ nói cái điều mà anh ta biết chắc rằng sẽ làm vợ mình buồn; còn một người đàn ông sợ vợ thì càng không bao giờ nói cái điều mà anh ta biết chắc rằng sẽ làm vợ mình nổi khùng và nhiều khả năng sẽ quay ra hành hung, đánh đập mình. Bởi vậy, tôi im lặng và chờ đợi cái ngày mà vợ tôi tự ngộ ra điều đó!
Rồi cái ngày ấy cũng đến! Đó là hôm vợ chồng tôi đang đi dạo trong công viên thì có một thằng đẩy cái máy cân đo điện tử đi qua, kèm theo cái âm thanh rất quen phát ra từ cái loa rè rè: “Hoan nghênh đo chiều cao, cân nặng, đo huyết áp, thử sức kéo…”. Tôi gọi thằng cân đo dạo quay lại, rồi chầm chậm bước lên bàn cân. Và lại là cái âm thanh phát ra từ cái loa rè: “…chiều cao một mét bảy sáu, nặng sáu bảy ki-lô-gam. Thân hình quá hoàn hảo! Đề nghị cẩn thận giữ gìn”.
Vợ ngập ngừng, nhưng cũng run rẩy bước lên, rồi hồi hộp, nín thở chờ kết quả từ cái loa rè. Thế nhưng, cái loa ấy chỉ phát ra được những tiếng lè nhè, méo mó, nghe như tiếng rên của một con chó ăn phải bả. Thứ âm thanh ấy làm tôi nhớ lại tuổi thơ, khi nhà tôi có cái đài cát-sét chạy bằng ắc quy, lúc điện trong ắc quy sắp cạn, cái băng từ nó sẽ quay rất chậm và kéo dài cái giọng của ca sĩ ra…
- Nó léo nhéo cái quái gì thế? – Tôi hỏi thằng cân dạo.
- Anh thông cảm! Cái cân này hơi cũ, nên cứ quá tải là nó giở chứng vậy! Giống như anh đang yếu người mà đột nhiên bị một bao thóc nặng gần tạ đè lên ấy! Chỉ ú ớ thôi chứ nói sao được ạ!
Vợ tôi khi ấy không nói gì, chỉ cúi mặt lầm lì…
Đối diện nhà tôi là nhà của một cặp vợ chồng mới cưới. Và tôi thường xuyên mất ngủ bởi những âm thanh phát ra từ phòng ngủ của vợ chồng nhà đó, vì cái phòng ngủ của vợ chồng nó gần ngay phòng ngủ của tôi, chỉ cách nhau mỗi cái hành lang bé tẹo.
Sáng hôm ấy, đang ngủ ngon thì tôi bị đánh thức bởi những tiếng huỳnh huỵch, phành phạch, rồi tiếng thở dốc hổn hển, phì phò như bò – tất nhiên là của vợ chồng thằng hàng xóm mới cưới đó chứ còn của ai?! Tôi bắt đầu thấy khó chịu rồi đấy! Đành rằng mới cưới thì ai chẳng ham hố, nhưng cũng vừa phải thôi! Cày đêm chưa đủ hay sao mà mới sáng sớm đã lôi nhau ra cày?
Tôi lồm cồm bò dậy, nhẹ nhàng mở cửa, dỏng tai lên nghe ngóng. Và tôi chợt giật mình, bởi hình như những tiếng phành phạch, huỳnh huỵch, hổn hển ấy đang phát ra từ phía ngoài hành lang, chứ không phải là từ phòng ngủ của vợ chồng nhà đó. “Lũ biến thái! Hết trò rồi hay sao mà chúng nó lôi nhau ra hành lang làm cái chuyện đồi trụy này?”. Tôi đẩy cửa nhao ra, và sững người: không phải vợ chồng thằng hàng xóm, mà là vợ tôi đang huỳnh huỵch nhảy dây, chân đạp phành phạch xuống nền gạch, và mồm thở phì phò như bò…
Rồi chiều tối hôm đó, tôi mua một con gà luộc về để hai vợ chồng ăn. Lúc bước vào nhà, thấy vợ đang ngồi thu lu một góc, tôi nhăn mặt, chun chun mũi, rồi bảo vợ:
- Em kiểm tra xem có phải thằng cu nhà mình vừa ỉa đùn không? Anh thấy mùi gì như mùi cứt ấy!
- Không phải cứt đâu anh! Là mùi sữa giảm béo của em đấy! Từ giờ, em sẽ uống sữa này thay cơm!
À! Vậy là đợt này vợ tôi quyết tâm giảm béo thật rồi đấy! Tôi nghĩ vậy, và đành xẻo cái đùi gà ngồi ăn một mình, còn lại thì cho vào tủ ăn dần. Bình thường, con gà này đủ cho vợ chồng tôi ăn một bữa, nhưng giờ, chỉ còn mình tôi ăn, chả biết bao giờ mới hết.
Ngay sau hôm ấy, tôi phải đi công tác hai ngày, và không theo dõi được tình hình giảm béo của vợ. Nhưng tôi tin, với quyết tâm cộng với kế hoạch giảm béo khoa học như thế thì không có lý gì mà vợ tôi lại không thành công.
Buổi tối hôm đi công tác về, tôi lại thấy vợ ngồi thu lu ở bàn…
- Em đang uống cái gì đấy?
- Sữa giảm béo mà anh!
- Sao anh không thấy mùi cứt?
- À! Em cho thêm sữa Vinamilk vào cho thơm, dễ uống!
Sáng hôm sau, tôi dậy, vẫn thấy vợ ngáy khò khò. Tưởng vợ quên, tôi hối hả lay vợ:
- Dậy! Dậy nhảy dây em ơi!
Vợ tỉnh, nhưng ngáp liên hồi, và mắt vẫn chưa thể mở, may mà vợ vẫn gắng gượng hé được cái mồm ra mấp máy:
- Em mới sơn móng chân, chưa khô, nếu nhảy sẽ bong sơn hết! Đợi hôm nào sơn khô thì mới nhảy được!
Vợ đã nói vậy thì tôi cũng đành để cho vợ ngủ. Rồi tôi lặng lẽ ra bếp, nấu mì ăn sáng, chuẩn bị đi làm. Chợt nhớ ra còn con gà luộc trong tủ lạnh. Mì mà cho thêm thịt gà vào thì quá tuyệt. Nhưng khi tôi mở tủ ra thì con gà đã biến mất tiêu…
- Em ơi! Con gà luộc đâu rồi?
- Em ăn rồi!
- Em đang giảm béo mà!
- Giảm béo thì càng phải ăn! Phải ăn thì mới có sức mà nhảy dây, mà giảm béo chứ!
Buổi chiều đi làm về, tôi thấy vợ ngồi trong buồng, mặt buồn thiu…
- Sao vậy em? – Tôi hỏi vợ.
- Cái váy em mới mua hôm thứ 3 ngoài chợ hàng Da, lúc mua mặc thử rất vừa, vậy mà giờ đã chật rồi, lòi hết cả bụng ra…
- Vậy em xem trong khu, ai mặc vừa thì cho người ta đi kẻo phí!
- Cho là cho thế nào! Cứ để đó, khi nào người em mảnh mai, thon thả, em sẽ mặc!
Tôi nghe vậy thì cười khùng khục trong cổ họng, hệt như con gà trống bị hóc bánh đúc. Ít khi tôi cười kiểu ấy lắm! Và khi tôi cười kiểu ấy nghĩa là tôi vừa được nghe thấy điều gì đó rất viển vông, hoang đường, và đầy tính hư cấu…
Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Sàn mới - Bấm vào đây
0 nhận xét Blogger 0 Facebook
Post a Comment