>
Đúng lúc tôi đang chửi hăng say, và đang lo lát nữa về không biết phải giải trình với vợ sao đây, thì tôi chợt thấy ở ven đường, đoạn dưới gốc cây, có một anh mặt ngây ngây, dáng gầy gầy, chân đi giầy, mặc quần Tây màu xanh lá cây, áo sơ mi cộc tay, đang cầm cái điện thoại giơ lên quay, rồi chụp hình nhoay nhoáy, chắc định post lên Phây giật tít, câu like... Lúc ấy, tôi thực sự không quan tâm lắm đến anh ấy, nhưng sau này, tôi phải thừa nhận: anh ta chính là nguyên nhân để tôi được tung hô lên chín tầng mây.
Bởi lúc tôi bước thấp bước cao thất thểu, mặt cúi gằm trở về nhà, sẵn sàng để vợ chửi, vợ la, thì ngạc nhiên quá: Vừa thấy bóng tôi ở đầu ngõ, vợ đã mừng rỡ lao ra, ôm chầm lấy tôi, như thể vừa trúng giải đặc biệt Xổ số Miền Bắc mở thưởng đêm qua: “Ôi chồng ơi! Chồng thật tuyệt vời! Em tự hào về chồng quá đi thôi! Chồng trở thành anh hùng thật rồi!”.
Tôi còn chưa hết ngác ngơ thì vợ đã đưa ngay cho tôi cái điện thoại, bảo tôi xem đi, rất nhiều báo đã đăng ảnh, viết bài rồi. Tôi tức thì dán mắt vào, đọc cắm cúi: “Sáng nay, tại chân đèo, một chiếc xe bò bị mất phanh đã lao dốc với tốc độ cực nhanh và liên tục bấm còi, nháy xin-nhan để xin đường. Một tài xế điều khiển công nông đầu ngang đi sau chiếc xe bò nghi ngờ rằng chiếc xe bò đang gặp sự cố, anh ta liền rú ga cho con công nông đầu ngang đuổi theo và vượt lên trên chiếc xe bò, rồi anh tài xế công nông thò cổ ra bảo với tài xế lái xe bò rằng: "Chọc vào đít tao đi". Sau khi chọc vào đít nhau, họ đã cùng nhau lên đỉnh và dìu nhau xuống an toàn".
Tôi thấy rất nhiều báo đăng bài này, có thể kể một vài cái tên ra đây như báo lá cải, báo củ cải, rồi cả báo củ kẹc gì đó nữa! Và tôi biết, tác giả của bài báo này không ai khác chính là cái anh mặt ngây ngây, dáng gầy gầy, chân đi giầy, mặc quần Tây màu xanh lá cây, áo sơ mi cộc tay ấy...
Mấy đứa em vẫn gọi tôi là "anh Hùng", bởi tôi tên Hùng, và tôi là anh của chúng. Nhưng tôi chỉ quen là "anh Hùng" của mấy đứa em tôi thôi, chứ còn làm anh hùng của cả triệu người, của toàn cư dân mạng, thì tôi vẫn thấy ngài ngại, thấy ngỡ ngàng, và chưa quen lắm! Tôi không chắc cái xe bò đó có mất phanh hay không, nhưng nếu nó có mất phanh thật, và nhờ húc vào đít xe tôi mà cái xe bò đó thoát nạn, thì người được phong anh hùng nên là cái anh lái xe bò, chứ tôi cũng chỉ đang chạy bình thường, và khi bị húc vào đít thì phanh lại, nhảy xuống đòi bồi thường...
Tôi chợt nhớ tới câu chuyện đã nghe ở đâu đó, rằng nhà thơ Xuân Riệu (hay Xuân Bia gì đó), sau khi đọc một bài văn của một em học sinh phân tích một bài thơ của ông, ông đã phải thốt lên rằng: "Quá xuất sắc! Bài thơ của tôi được sáng tác lúc tôi đang phê riệu, có 4 câu thôi mà em ấy đã viết được thành một bài phân tích dài 4 tờ giấy đôi. Thú thực là phải đọc đến gần cuối, khi có nhắc đến tên tôi, thì tôi mới biết là em ấy đang phân tích thơ của tôi. Tôi không ngờ bài thơ của tôi lại hay và nhiều hình ảnh nghệ thuật, nhiều ý tứ thâm sâu đến vậy! Thật tuyệt vời! Tôi rất mong em ấy sẽ phân tích thêm nhiều bài thơ nữa của tôi, để tôi được cảm nhận thêm nhiều cái hay, cái đẹp trong thơ của chính mình, mà bấy lâu nay tôi đã vô tình không nhận ra!".
Tôi không biết cái anh mặt ngây ngây, dáng gầy gầy, chân đi giầy, mặc quần Tây màu xanh lá cây, áo sơ mi cộc tay, là phóng viên của báo củ cải hay củ kẹc gì ấy ngày xưa học trường nào, nhưng tôi chắc, nhiều khả năng anh ấy học cùng lớp với cái em học sinh đã có bài văn xuất sắc dài 4 tờ giấy đôi phân tích bài thơ dài 4 câu của nhà thơ Xuân Riệu (hay Xuân Bia gì gì ấy)...
0 nhận xét Blogger 0 Facebook
Post a Comment