Thứ năm: Động lực ở mỗi nhà trường xuất phát từ tầm nhìn, sự sáng tạo không phải từ sự sợ hãi.
Nên: Luôn luôn truyền cảm hứng cho mọi người hướng về một tương lai tốt đẹp hơn và luôn gợi mở để mỗi cán bộ giáo viên của nhà trường sẽ là một phần của tương lai tốt đẹp đó.
Kết quả là, các cán bộ giáo viên làm việc tích cực hơn, hiệu quả hơn bởi vì họ tin tưởng vào mục tiêu của mỗi nhà trường, tận tâm sáng tạo với công việc họ đang làm.
Và tất nhiên họ biết họ sẽ được chia sẻ những thành quả mà họ đã làm nên. Họ tự hào về những đóng góp của họ cho sự thành công chung của mỗi nhà trường.
Không nên: Luôn lấy sự sợ hãi bị phê bình hoặc bị mất quyền lợi như là một cách quan trọng để thúc đẩy mọi người làm việc. Kết quả là, cán bộ giáo viên cũng như Hiệu trưởng luôn bị động và không thể đưa ra những quyết định sáng suốt và không dám mạo hiểm, không dám chịu trách nhiệm trước mỗi việc làm.
Thứ 6: Mọi công việc ở mỗi nhà trường phải trở nên vui vẻ, không thể là sự mệt nhọc.
Nên: Luôn xem công việc như là một điều thú vị hiển nhiên và tin tưởng rằng công việc quan trọng nhất của người quản lý là giao đúng việc cho từng người và làm cho họ thật sự hạnh phúc khi họ làm việc.
Mọi người đều thấy đến trường để được cống hiến, sáng tạo, được chia sẻ và giúp đỡ, không có sự khó khăn trở ngại nào làm họ nản chí, gục ngã.
Không nên: Chỉ coi công việc là trên hết, tất cả vì công việc và cho rằng cán bộ giáo viên là phải làm việc. Do đó họ cho rằng mình như những người chủ và cán bộ giáo viên của họ chỉ là những người bị lệ thuộc. Tất cả mọi người phải cư xử phù hợp với quy tắc trên.
Thứ bảy: Tâm lý giáo dục là con đường dẫn đến thành công của mỗi nhà trường.
Nên: Luôn có ý thức gương mẫu và tạo mọi điều kiện để cán bộ giáo viên nhà trường học hỏi, áp dụng tiến bộ khoa học kỹ thuật, tiến bộ khoa học giáo dục vào mọi hoạt động của nhà trường.
Luôn thích ứng với “hệ thống công nghệ thông tin” để nâng cao hiệu quả quản lý làm cho mọi hoạt động của nhà trường vào nền nếp quy củ hơn, hiệu quả hơn, nhanh chóng và tiện lợi hơn.
Không nên: Luôn coi mình là nhất, không chịu lắng nghe, học hỏi. Chỉ quản lý bằng kinh nghiệm, bằng thói quen, không cần dựa trên cơ sở tiến bộ khoa học giáo dục và khoa học kỹ thuật. Cho cài đặt hệ thống máy tính để đối phó với cấp trên nhiều hơn là cho công việc quản lý của mình.
Thứ tám: Đổi mới toàn diện, triệt để để phát triển bền vững…
Nên: Luôn coi sự đổi mới như là một phần tất yếu của cuộc sống, không đổi mới không thể phát triển kịp thời đại. Họ không coi đổi mới là vì lợi ích riêng của mình, họ biết thành công chỉ có thể xảy ra nếu cán bộ giáo viên và nhà trường đón nhận những ý tưởng mới và cách thức mới để làm việc có hiệu quả hơn.
Họ luôn học hỏi để tự thay đổi mình mới có cơ hội tạo ra những đổi mới đột phá cho mỗi nhà trường. Luôn quan tâm đến việc động viên, thu hút cha mẹ học sinh và các lực lượng xã hội cùng tham gia các hoạt động giáo dục, làm tốt công tác xã hội hóa giáo dục trong mỗi nhà trường.
Không nên: Xem việc đổi mới như là một công việc phức tạp, nguy hiểm không dám mạo hiểm và chỉ buộc phải tiến hành đổi mới một khi nhà trường trong tình trạng bê bối, quá yếu kém.
Không tập hợp được cha mẹ học sinh và các lực lượng xã hội tham gia các hoạt động giáo dục của nhà trường.
Bài viết được biên tập từ tham luận: "Lựa chọn, sử dụng, bồi dưỡng, đãi ngộ Hiệu trưởng các trường phổ thông trong giai đoạn hiện nay" - trích trong cuốn Kỷ yếu hội thảo "Chuẩn Hiệu trưởng và phát triển chương trình, tài liệu, tổ chức bồi dưỡng cán bộ quản lý cơ sở giáo dục phổ thông".
* Tiêu đề do báo Giáo dục & Thời đại đặt
0 nhận xét Blogger 0 Facebook
Post a Comment